Cứ mỗi tháng 6 về, tôi lại trầm ngâm trong cuốn sách của cảm xúc ngược: Lần đầu tôi đã gặp Baltimore như thế. Nhưng sao lại yêu?
Baltimore đón tôi lần đầu vào một chiều tháng 6 nắng gắt và xác xơ. Cảm giác khá phần thất vọng giống như lần đầu gặp Hà Nội mộng mơ mà tôi lại thấy ngột ngạt quá chừng. Khi ấy Baltimore là điểm đến sau chuyến di chuyển mệt nhoài, mà đã mệt thì còn gì cho tình yêu được nữa?
Nắng mùa hè Baltimore cuốn tôi đi với bộn bề trường lớp và việc làm quen với cuộc sống mới. Phải đến mùa thu tôi mới nghiêng ngả vì vẻ đẹp của thành phố này. Và khi mùa đông đến, tình yêu với Baltimore lại được ủ ấm dần lên, để rồi chỉ cần một mùa xuân là mối tình của tôi với Baltimore đã nảy mầm mãi mãi.
Tôi từng tưởng Baltimore là một anh chàng nhạt nhẽo, nhưng thời gian cứ tự dần gia vị vào những trải nghiệm Baltimore. Baltimore có điểm nhấn văn hóa, nghệ thuật, có những nhà hàng ko ở tầm cỡ thế giới nhưng cũng đủ làm nên nét ấn tượng của thành phố, có các quán bar thơ mộng bên biển cảng hay cả những quán thâu đêm trên phố, và cả ly orange crush tôi yêu thích đặc biệt mà chỉ ở Baltimore mới là tuyệt nhất.
Nhưng trải nghiệm đáng quí nhất ở Baltimore của tôi lại là những con người tuyệt vời. Thầy cô, bạn bè, những người yêu thương và cả dạy dỗ, những con người với tôi là tầm cỡ. Nhưng họ không là duy nhất. Baltimore của tôi là cả những người kém thấp hơn tôi gặp trên phố mỗi lần phải đi bộ vì lỡ bus. Những người đủ chạm vào tiềm thức của tôi, thay đổi một góc lớn nhân sinh quan, và nhiều khi bằng cách này hay cách khác đẩy tôi lên thêm vài phần mạnh mẽ và tử tế hơn.
Những ngày đầu làm quen cuộc sống trên đất Mỹ, Baltimore mãi là mối tình đầu hạ cánh từ bao niềm vui và cả những điều không trọn vẹn. Tôi sẽ luôn tự hào về nơi ghi dấu một khoảng thanh xuân đầy ắp những dấu nhấn và một tình yêu âm ỉ không phải từ cái nhìn đầu tiên.
June 11. 2020
Source: Lê Thị Thắm. Bài viết được đăng lần đầu tiên tại group SEA nhân sinh nhật lần thứ 3 và được đăng lại trên Vietish với sự đồng ý của tác giả.